NHỮNG PHỤC TRANG TRANG TRỌNG? TẠI SAO?
Kéo xuống để xem thêmNHỮNG PHỤC TRANG TRANG TRỌNG?
TẠI SAO?
"Hãy
làm cho nghệ thuật sống động, và làm cho cuộc sống đầy nghệ thuật" - Henri
Jeanson (1938).
Trong
một bài nghiên cứu thời trang mới đây ở Paris, một câu hỏi tưởng chừng quá đơn
giản đã được đặt ra: Tại sao lại cần phải diện đồ, phải ăn mặc thanh lịch hay
trang trọng, nhu cầu đó bắt nguồn từ đâu?
Câu
trả lời hóa ra không phải đơn giản, và kết quả nhận được thực chất lại không có
gì khác biệt giữa người thường hay những người sành sỏi thời trang.
- 1%
được hỏi cho rằng: Cần diện đồ vì tính chuyên nghiệp nơi làm việc, hay vì tính
chất công việc của một người. (Nhiều người đòi gặp luật sư để yêu cầu đảm bảo
không tiết lộ danh tính bởi họ e ngại sếp mình có thể nhận ra nhân viên của ông
ăn mặc còn tinh tế hơn cả ông.)
- 2%
của nhóm khảo sát trả lời: Diện đồ là để "khoe". (Theo như số đông
người mẫu hàng đầu, mặc dù hình như không ai nhận ra mình đang mặc đầy đồ hiệu
trên người).
- 2%
khác thì lại đáp: Diện đồ là sự thể hiện của “cái tôi” tự đại, vô tình hay cố
ý.
- Lại
1% nữa thì cho hay: Lý do đơn giản là "để cưa các nàng"!
Còn
đối với phần lớn còn lại 94%, quần áo là một niềm vui họ có thể chia sẻ đến
từng chi tiết nhỏ nhất. Đây là những người có một niềm đam mê, yêu thích, và
phóng túng về phục trang, quần áo, hay chính con người họ, rốt cục thì hình ảnh
một người chọn để thể hiện ra thế giới xung quanh chẳng phải cũng chính là phần
bản thân mà họ yêu thích nhất hay sao?
Động
lực thúc đẩy 94% này là niềm vui đơn giản khi mặc quần áo. Phối hợp một bộ phục
trang để mặc ở nhà hay đi bất cứ đâu tựa như đúc kết một tác phẩm nghệ thuật
mỗi ngày vậy.
Việc
ăn vận một cách hào nhoáng thực chất không liên quan đến sự tán thưởng xã hội
mà đúng hơn là một cách thưởng thức những niềm vui cá nhân. Điều này có thể
đúng với bất kể ai, bất kể địa vị, tiền tài, tuổi tác… bởi thời trang - tự bản
thân nó là một ngôn ngữ quốc tế, cho bất cứ ai yêu thích nó, không vì lý do gì
ngoài chính bản thân cái đẹp.
Phải thừa nhận rằng có một sự hoài niệm về cái thời mà những
nguyên tắc xã hội vẫn còn đòi hỏi một người cách ăn mặc cơ bản nhất định, khi
những người trí thức sẽ không bỏ tiền vào quần jean xẻ rách, khi quy tắc phục
trang áp dụng không phải chỉ một buổi dạ tiệc mà với cả xã hội. Nhưng chẳng có
ai cố gắng quay trở về quá khứ hay áp đặt quy tắc đó vào thời đại mới cả, những
người yêu thời trang chỉ là đang cố gắng cho bản thân gọn gàng và thanh lịch
nhất có thể, và hoàn toàn không phải là phô trương.
Trong
khi phô trương là để thể hiện vị thế xã hội, trang trọng và thanh lịch là một
nỗ lực để thể hiện bản thân một cách dễ chịu nhất có thể, với chính bản thân
mình và với mắt người nhìn.
Tuy
nhiên, nhiều lúc ta vẫn cảm thấy ăn mặc trang trọng hay thanh lịch đều thật là
vô ích. Thời trang nam giới cổ điểm, tính toán và chi tiết đã không còn nhiều ý
nghĩa như trước nữa, cho dù một chiếc áo vest hai hàng khuy với túi hộp và ve
ngang cổ điển có giúp bạn nổi bật lên khỏi đám đông và khác biệt khỏi một người
có mái tóc nhuộm xanh áo phông quần jean đi chăng nữa (hay thậm chí còn nổi bật
hơn cả khi chính bạn là người có mái tóc nhuộm xanh).
Vậy
thì, các quý ông, rốt cục tại sao ta phải ăn mặc cho thanh lịch? Tại sao vẫn
còn những tìn đồ thời trang yêu thích cái đẹp cổ điển và trang trọng?
Có
lẽ, đơn giản như lời Henri viết ra, để làm cho cuộc sống của một người
"nghệ thuật” hơn.